Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài là Kẻ Cuồng Ngược

Chương 15: Rốt cuộc em có còn yêu anh không?




#BooMew

Dù Lâm Như Tiên có mệt đến ngất đi, còn Dương Ngọc Thiên cứ thế mà đâm vào. Đến khi bản thân Dương Ngọc Thiên hạ hỏa thì mới dừng lại nhìn người bên dưới.

“Ngất rồi sao?” Dương Ngọc Thiên từ từ rút ra, tay xoa xoa mặt Lâm Như Tiên.

Rồi ôm cô lên đi vào phòng tắm tẩy rửa cho cả hai, anh lấy áo khoác của anh quấn kín Lâm Như Tiên rồi ôm cô ra ngoài. Bên ngoài thư ký Đồng đã chờ sẵn, nhìn trên tay Boss là phu nhân, thư ký Đồng nhíu chặt mày đi theo sao.

Lâm Như Tiên dường như cảm nhận được bản thân đang bị ai ôm, giãy giụa nhẹ nhàng nhưng đôi mắt nặng trĩu không hé mở được.

Dương Ngọc Thiên nhẹ nhàng nói: “Không sao rồi, mình về nhà thôi.”

Không biết là nghe hiểu lời Dương Ngọc Thiên hay là do mệt quá mà dần dần đôi mắt cô không còn động đậy và thân mình không còn giãy giụa.

Đi phía sau, thư ký Đồng thu lại mọi biểu hiện của hai người, trong lòng không khỏi than khổ, rõ ràng hai người yêu nhau đến như vậy? Tại sao lại cứ giày vò nhau?

“Lái xa chầm chầm chậm thôi.” Dương Ngọc Thiên đặt Lâm Như Tiên ngồi lên đùi anh, tay ôm cô, cô ngã vào lòng ngực anh mà ngủ. Anh cũng không quên dặn thư ký Đồng chạy xe chậm lại.

“Vâng.” Thư ký Đồng từ trên nhìn vào kiếng không khỏi giật mình khi thấy được ánh mắt nhu hòa không tia gợn sóng của Boss. Chỉ mong sau khi phu nhân tỉnh lại cả hai không gây gổ gì thì tốt rồi.

Vừa về tới nhà, Dương Ngọc Thiên ôm Lâm Như Tiên lên phòng cũ, đắp chăn cho cô xong đi xuống dặn dò.

“Chuẩn bị nước ấm cho phu nhân tắm rửa, nào cô ấy dậy hả chuẩn bị, đầu bếp Hà, cô chuẩn bị ít món ăn nhẹ và thông họng cho cô ấy.” Dương Ngọc Thiên dứt lời lên xe đi về công ty.

Bây giờ là tầm hai giờ chiều, anh định ở nhà nhưng do có cuộc họp cuối tháng nên phải đi.

Sao khi làm xong, đã hơn sáu giờ mới tan họp, Dương Ngọc Thiên bước nhanh ra về.

Về đến nhà, câu đầu tiên anh hỏi là.

“Tiên dậy chưa?”

“Thiếu gia! Phu nhân dậy rồi, vừa ăn xong chắc giờ đã nghĩ ngơi rồi.” Quản Gia Vương nói. Quản gia Vương làm việc bên nhà lớn Dương gia cơ, tại Dương Ngọc Thiên vừa cưới vợ nên mẹ anh kêu Vương quản gia ra đây vài tháng. Một là giúp bà chăm sóc Lâm Như Tiên, hai là giám sát Dương Ngọc Thiên.

“Cô ấy dậy có nói gì không?”

“À không, phu nhân chỉ im lặng ăn thôi.”

“Ừm” dứt lời anh đi thẳng lên phòng.
Mở cửa căn phòng tối thui, Dương Ngọc Thiên khẽ nhíu mày, mở đèn lên, chỉ nhìn thấy Lâm Như Tiên đang nằm đó yên giấc. Anh bước đến ngồi xuống sàn nhìn cô, gương mặt vẫn xinh đẹp không thay đổi chỉ khác là bây giờ tình cảm của cô dành cho anh đã phai nhòa, anh xoa xoa mặt Lâm Như Tiên, rồi lại hôn lên trán, đứng lên đi vào phòng tắm.

Dương Ngọc Thiên vừa rời khỏi, đôi mắt khép kín của Lâm Như Tiên mở ra, nhìn chằm chằm cánh cửa vừa khép kia không chút gợn sóng, rồi lại nhắm mắt lại.

Trong thanh tâm cô, Dương Ngọc Thiên chưa bao giờ ép buộc cô làm những gì mà cô không muốn cả, nhưng hôm nay, anh đã chạm vào giới hạn của cô, muốn buông bỏ cũng không được mà tiếp nhận càng không xông. Cô nên làm gì? Không lẽ cả cuộc đời cô đều phải sống những ngày chông chênh đau khổ như vậy sao?

Đôi mắt không tự chủ mà rưng rưng rơi giọt nước mắt đắng cay cứ thế mà tuông ra. Tình yêu vẫn còn đó, chỉ khác là dù có yêu nhiều đến đâu thì khoảng cách ngày một xa hơn thôi.

Giữa cô và Dương Ngọc Thiên nên tiếp tục hay dừng lại...

Dương Ngọc Thiên trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm bên hông, đi qua đi lại trong phòng.

Còn Lâm Như Tiên vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Chút chuyện đó của Lâm Như Tiên làm sao qua được mắt Dương Ngọc Thiên chỉ là anh cố giả vờ, để cô có thời gian suy nghỉ cả anh cũng cần suy nghĩ.

Bảo anh buông cô, là điều không thể, cho dù cô có mơ cũng sẽ không được. Anh tuyệt đối sẽ không để cô rời xa anh dù chỉ nữa bước hay một bước tất cả đều không thể.

Anh sẽ để cô mang thai con anh, để cô vĩnh viễn bên anh và trong đôi mắt ấy nụ cười ấy chỉ thuộc về mỗi mình anh. Đúng chỉ có như vậy anh mới có thể giữ cô lại.

Không gian im ắng bị phá hủy bởi tiếng “bíp” thông báo tin nhắn từ điện thoại Lâm Như Tiên. Dương Ngọc Thiên đi qua cầm lên, khóa???

Dương Ngọc Thiên rất tự tin, mở khỏa bằng sinh nhật anh và cô, đúng y như vậy. Khóa mở, anh đọc tin nhắn.

“Cuộc gọi nhỡ 3 cuộc từ Trương Tấn Phi, 3 tin nhắn từ Trương Tấn Phi”

Mày Dương Ngọc Thiên nhíu lại mở ra.

“Em không khỏe sao hôm nay về sớm vậy?”

“Nhớ uống thuốc nghĩ ngơi nha, mai nếu còn mệt thì anh xin phép dùng cho.”

“Nhớ ngủ sớm, ngủ ngon.”

Dương Ngọc Thiên đọc tin nhắn mà hai tay bấu chặt đến rớm máu. Anh lại nhìn Lâm Như Tiên đang ngủ say đấy nhíu chặt mày thầm nói rốt cuộc em có còn yêu anh không Tiên? Sống với anh khổ sở em như vậy sao?

Đừng quên Like và Vote ủng hộ Boo trước khi chuyển sang chương mới đọc nha.